[LongFic][HunHan] We Got Married (CHAP 10)

1014067_617316065010242_258197725_n

Chap 10, Clue

Lay liếc một cái: “Cậu nhận vụ này hả?”

Sau đó, kể lại một lượt chuyện đã xảy ra:

“Chiếc xe kia chắc chắn là cố tình đâm vào tôi!” Dù gì thì Lay cũng đã ngẩn ngơ trong Cục Cảnh sát vài năm, một chút năng lực phán đoán cũng phải có chứ:

“Lúc đó, hắn hoàn toàn có thể tránh tai nạn xe cộ.” Nhưng hắn lại lập tức lao về phía Lay.

Luhan xác nhận chắc chắn lần nữa là Lay không bị thương rồi mới nói:

“Tôi cũng chỉ vừa mới biiết là cậu bị tên gặp quỷ xui xẻo đó đâm vào, nên chạy qua đây để xác nhận lại!”

Luhan kể với Lay tình hình của Chu Huy. Vừa dứt lời, Lay còn chưa kịp phản.ứng thì Suho đã như muốn nhảy dựng lên.

“ Anh quan tâm hắn gặp quỷ hay giả vờ giả vịt làm cái gì, hắn dám đâm vào bà xã anh, anh Hào đây sẽ……”

“Im ngay!” Lay gắt.

“Ưm……” Suho ấm ức ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng sau lưng bà xã, trăm phần trăm là bộ dạng một ông chồng nhỏ.

Lay cười lạnh:

“Làm cái nghề này của chúng ta, nếu thật sự ma quỷ có đến, thì cũng là để cảm ơn tôi đã tìm ra thủ phạm giúp bọn họ mới đúng!” Trước giờ cậu không tin chuyện này.

“Người chết thì cũng chết rồi, động dao động kéo trên xác chết có gì hay ho chứ..”

Một giọngnói thì thầm từ bên cạnh truyền tới: “Thà em ngoan ngoãn về nhà, để anh chăm em, nuôi em còn hơn……”

Suho vẫn chưa buông tha cho ý định “bao dưỡng bà xã”: “Bằng năng lực của anh bây giờ……”

“ NÍN ” LuLay đồng thanh hét. Suho mếu máo, chỉ muốn ngồi chồm hỗm trong góc tường mà cảm thán.

Lay đứng dậy:

“Theo như cậu nói, thì Dương Khắc An kia bị chết cháy rồi?!”

“Không phải tôi nói, mà là Chu Huy nói vậy!” Lay và cậu cùng nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên tia cười lạnh lẽo, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

“Xét trên phương diện y học mà nói, giả chết cao cấp hơn giả quỷ rất nhiều!”

Lay kéo ông xã mình qua: “Cậu cẩn thận một chút, tôi đưa ‘hàng’ nhà tôi về đã!”

“Ừ!” Luhan rời khỏi bệnh viện. 

-.-.-.-.-.-.-
“Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại cậu cảnh sát rồi.”

Chu Huy có vẻ hơi lo lắng, ngồi bên cạnh Luhan, bối rối đến mức tay cũng không biết để đâu, lúc đặt trên đầu gối, lúc lại đặt sang bên

“Cảnh… cảnh sát Lộc ăn cơm chưa?”

“Ừm! Ăn rồi!” Luhan thấy bên cạnh hắn có một túi đồ to, đó là nhà hàng đối diện với quán ăn cậu vừa vào:

“Anh thích ăn ở đó à? Tôi nhớ bà chủ ở đó rất nhiệt tình.”

“À……” Chu Huy thoáng kinh ngạc rồi mới gật gật đầu:

“Cũng…cũng không tệ lắm, bà chủ ở đó rất tử tế.”

Chu Huy cười cười nói:

“Vừa rồi còn tặng thêm cơm cho tôi nữa. Sao cảnh sát lại ở đây? Đến điều tra án à?”

“Không, tôi tới bệnh viện thăm người sáng nay anh đâm vào. Tìm để lấy khẩu cung.”

Luhan nói: “Tiện đường rẽ qua đây ăn cơm trưa. Anh thì sao? Buổi chiều được nghỉ à?”

Chu Huy nói chuyện hơi cứng nhắc, cười rất khó coi:

“Chỗ chúng tôi, những năm gần đây làm ăn không tốt như trước. Hôm nay lại xảy ra việc này, ông chủ mà biết tôi lén thiêu sống người ta, không khéo tôi cũng không giữ được việc nữa.”

Chỗ Chu Huy làm là lò hỏa táng Thanh Sơn, hai mươi mấy năm trước làm ăn rất tốt. Nhưng những năm gần đây, nhiều nơimới mở ra, miếng bánh ngọt này cũng bị chia năm xẻ bảy, ảnh hưởng rất lớn đến thu nhập của Thanh Sơn.
Lò hỏa táng Thanh Sơn nằm ở ngoại thành, đi xe mất khoảng hai giờ. Bức tường đã rất cũ kỹ, loang lổ vết rêu xanh, xung quanh là những cây đại thụ đã vài chục tuổi, xanh um, tươi tốt, che đi cả ánh nắng vốn đã không mấy xán lạn, khiến người bên trong cũng cảm thấy âm u lạnh lẽo hơn.

Khi Luhan và Chu Huy đến Thanh Sơn cũng là hơn hai giờ chiều.

“Không có nhiều người tới đây!” Chu Huy nói, đưa Luhan tới chỗ hắn làm việc:

“Qua hai ba năm nữa, có lẽ chẳng còn ai đến đây nữa.”

Tuy lương ở đây không thấp, kiếm tiền của người chết luôn dễ kiếm nhất. Nhưng theo quan niệm truyền thống của Trung Quốc thì họ luôn bài xích người có mối liên quan tới người chết.

Nhất là những người lớn tuổi, họ không bao giờ đồng ý gả con gái cho một người đốt xác, nên đến giờ Chu Huy vẫn chưa lập gia đình:

“Chờ đến lúc không làm việc này nữa, tôi sẽ cưới vợ, sinh con……”

Ánh mắt Chu Huy tràn ngập sự khao khát, sau đó thay đồng phục, đeo phù hiệu lên tay áo rồi đứng lên.

Luhan chỉ vào một căn phòng màu đen, bên trong có đặt một lò sắt rất dày, to:

“Là cái kia sao?” Lò hủy thi gì đó.

“Vâng!” Nhìn cái lò kia, sắc mặt Chu Huy hơi kỳ lạ, xoay người sang chỗ khác rót nước mời Luhan

“Cảnh sát Lộc mời cậu uống… uống nước!”

Luhan nhìn quanh bốn phía:

“Ở đây không trang bị camera à?”

“Làm ăn không tốt, làm sao trang bị được mấy thứ lãng phí tiền bạc đó.” Chu Huy nói:

“Hơn nữa, ở nơi quỷ quái này cũng chẳng có gì đáng giá, làm gì có kẻ trộm nào tới đây trộm đồ!”

Trong lò hỏa táng, trừ tro cốt và người chết ra thì còn có cái gì nữa!

“Ukm” Luhan gật đầu, tự nhủ: “Vị trí hẻo lánh, bình thường ít có người tới, không có camera giám sát…… Anh có biết năm đó các bác sĩ kết luận thế nào về vụ án của Dương Khắc An không?”

Luhan nhìn hắn, nói:

“Bọn họ cho rằng, Dương Khắc An bị tâm thần, không thể khống chế hành vi của mình, thậm chí không biết mình giết người. Cho nên, Dương Khắc An không bị xử tử dù hắn đã giết bảy người. Hắn có thể sống như trước, thậm chí còn vượt ngục ra. hưng theo tôi thấy, Dương Khắc An không hề bị tâm thần, ngược lại, hắn thật sự rất thông minh……”

Luhan nói ra sự đánh giá của mình dành cho Dương Khắc An:

“Thông minh đến mức biến thái!”

“A……” Chu Huy cúi đầu, nhìn vạt áo của mình, giọng điệu mang vẻ đau khổ:

“Tôi đốt chết hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho tôi, phải làm sao bây giờ……”

Luhan cầm cốc nước lên uống một hớp, nhìn hắn, một lúc lâu sau đột nhiên cười: “Yên tâm đi, nếu hắn chết thật rồi biến thành quỷ, thì người đầu tiên hắn tìm đến sẽ là tôi, anh nói có phải không? Chu Huy… Không, chắc phải gọi mày là Dương Khắc An mới đúng?!”

TBC

Một suy nghĩ 4 thoughts on “[LongFic][HunHan] We Got Married (CHAP 10)”

Gửi phản hồi cho Minnie Hủy trả lời