[LongFic] [MA] Trò Đùa Tình Yêu [HunHan , ChanBaek] ( CHAP 5 )

Untitled

 

Lộc Hàm không ngừng đi qua đi lại trong căn nhà rộng thênh thang, tay cứ nắm chặt lấy điện thoại, chốc chốc lại nhìn vào màn hình. Sau cơn ác mộng hôm qua, Lộc Hàm đã thức trắng và thấp thoáng như đối thoại giữa Ngô Thế Huân và Phán Xán Liệt. Không thể nói là cậu có thể nghe hết ý nhưng cậu biết chắc một điều là Biện Bạch Hiền đã phải nhập viện vì nước tràn vào phổi.

Cậu thề là sau khi nghe được tin đó đã lập tức muốn bay ra khỏi nhà xông thẳng đến bệnh viện nhưng lại bị con người lãnh đạm sống chung giữ chặt lại, anh mắt cứ như muốn bóp nghẹn cổ cậu, giọng nói nam tính phát ra đều đều.

_” Ở nhà! Tôi đến bệnh viện xem tình hình. 3 giờ chiều nay ở LosAngel, mẹ tôi muốn gặp tôi và cậu , nhất quyết không được đến trễ còn bây giờ ở nhà dọn dẹp đi, rất có thể mẹ sẽ ghé qua đây nên cái đóng lộn xộn trên phòng cần được người như cậu dọn dẹp.”

Cậu mỉm chặt môi rất muốn phản bác nhưng lại không thể nên đành khẽ gật nhẹ đầu chấp thuận. Chỉ biết khi hắn đi đến cửa, đôi tay Lộc Hàm vô thức nắm lấy tay hắn, đôi mắt cứ như ứa nước giọng khẩn khoản:

_ “Ngô Thế Huân …. Khi anh đến đó … có gì hãy gọi về cho tôi, tôi xin anh ấy Ngô Thế Huân.”

_ “Đừng giương gương mặt tội nghiệp ấy với tôi”

Hắn gạt tay cậu mạnh bạo, khoác vội áo khoác vào người. Gương mặt cậu cứ thế mà cứ cúi thẳng xuống mặt đất cho đến khi anh ra khỏi cánh cửa bỗng dưng ngừng lại, không ngoáy đầu mà chỉ phát ra vỏn vẹn vài từ:

_ “Tôi sẽ gọi về”

Lộc Hàm ngước mặt lên ngỡ ngàng còn lấy cả tay mình ngoáy ngoáy tai xem có bị nghe nhầm không rồi bỗng dưng cười tươi hẵng lên. Cậu lon ton chạy ra cửa rào nói với theo:

_ “Cảm ơn anh! Ngô Thế Huân…”

Cái bóng người đi phía trước vẫn rất khoai thoai không có chút khựng lại. Ngô Thế Huân đưa hai tay lên chà chà nhẹ vào nhau, nói nhỏ như thể cho chính bản thân mình nghe:

_ “Ngốc nghếch … thật sự rất đáng ghét.”

Bỏ qua chuyện lúc sáng vì bây giờ đã là 1h trưa rồi, từ giờ này đến lúc thời gian mà Ngô Thế Huân ra khỏi nhà là qua quá 6 tiếng đồng hồ thế mà vẫn chưa một cuộc điện thoại nào được gọi đến. Ngước mặt nhìn kim đồng hồ chuyển động nhịp nhàng, nhịp tim cùng sự lo lắng vô thức cứ tăng lên tăng lên.

” Một cơn đau tim bất ngờ xuất hiện .Kết thúc rồi

Thế giới này đã áp đảo tôi – cơn đau tim khiến tôi mê muội

Dù ngừng thở nhưng e vẫn ở gần như thật và tôi thích đều đó

Cơn đau tim xuất hiện . Thời gian chờ đã kết thúc

Sự im lặng ôm chầm lấy tôi làm trái tim gần như bùng cháy

Dù ngừng thở nhưng trông em vẫn ở gần như thật và tôi thích điều đó”

Giai điệu Heart Attack làm Lộc Hàm như vớ được vàng, nhanh chóng quẹt lấy điện thoại mà không cần nhìn số:

_ “Ngô Thế Huân ?!? Anh tôi sao rồi?”

_ “Chưa tỉnh nhưng đã ổn rồi.”

_ “Thật sao? Cảm ơn anh”

“Tút” Bên kia không đợi nghe tiếp liền tắt máy. Lộc Hàm an tâm phần nào liền bay nhanh vào phòng tìm lấy bộ đồ ưng ý chuẩn bị cho buổi gặp mặt chiều này.

.

.

.

.

2h30p ….

Hoàn tất xong xuôi mọi việc, Lộc Hàm toang gọi cho Ngô Thế Huân thì một tin nhắn được gửi đến

” From: Ngô Thế Huân

…. Tự đến LosAngel đi, tôi không về rước được , đang ở bar, cấm mở miệng nói bậy….”

Cậu khẽ nhìn những dòng chữ ngắn ngủn ngoảy kia rồi vô thức thở dài. Lộc Hàm à! Cậu thật ngu ngốc khi tin rằng hắn sẽ về nhà chở cậu đi đến nơi hẹn rồi! Khẽ lắc đầu như tự trấn tỉnh, Lộc Hàm nhanh chóng vù ra khỏi nhà mong bắt được chuyến xe buýt sẽ chạy đúng vào 15 phút nữa vì cậu ghét phải ngồi taxi một mình.

Không thể nói là thong thả tản bộ nhưng Lộc Hàm đang rất chậm rãi nhìn cảnh vật chuyển dịch nhẹ nhàng sau mỗi bước đi của cậu. Đưa đôi tay trắng nõn của mình, cậu chạm nhẹ vào tia nắng ấm dịu ban chiều mà đùa nghịch, tâm hồn cứ thế mà được thanh tẩy sạch tất cả, ác mộng cứ thế bị nắng đốt cháy mất.

“Cộp … cộp ///”

Những tiếng bước chân phát ra từ phía sau cậu ngày một gần hơn, Lộc Hàm nhanh chóng quay lại theo phản xạ. Không một bóng người. Lộc Hàm bắt đầu cảm thấy kì lạ vì dường như từ nãy đến giờ cậu có cảm giác bị ai đó theo dõi nhưng cứ ngoáy về sao là chẳng có ai. Hay là cậu quá nhạy cảm chăng? Tự trấn an mình do nghe nhầm, Lộc Hàm quay mặt lại tiếp tục đi thì trước mặt cậu bất ngờ xuất hiện hai người đàn ông đeo kính đen xong tới áp chặt mảnh vải trắng đầy mùi thuốc mê vào mũi cao cao của Lộc Hàm. Cậu vẫy đập la hét nhưng rồi cũng ngất lịm đi không một chút sức.

.

.

.

.

.

.

.

.

LosAngel Restaurant . 4:00 h

Ngô Thế Huân không ngừng gọi cho Lộc Hàm , khóe miệng còn buông ra những câu chửi tục điên cuồng muốn quăng nát cái điện thoại khi nghe giọng nữ báo khóa máy lập đi lập lại cả chục lần

_ “Sh*t… Cậu ta đang đùa à?”

Ngô Thế Huân mất kiểm soát, quăng điện thoại lên bàn. Bà Ngô vẫn rất thong thả, nhấp nháp ly trà nóng hổi, tay ngoắc phụ vụ ý bảo đem thưc ăn lên rồi trấn an đưa con trai.

_” Không sao! Có lẽ là Lộc Hàm nó bận, chúng ta cứ dùng bữa trước đi”

Ngô Thế Huân im lặng, tỏ vẻ đồng ý rồi bắt đầu rót thứ rượu vang trắng đặc trưng ở đây đưa lên cổ nuốt ực, mắt nhìn lấy những món mỹ thực phía dưới bàn đang được bày biện ra mặc dù cậu không hề có một chút hứng thú với nó. Dùng dao cẩn thận cứa miếng thịt bò hảo hạng, bà Ngô vừa đưa thịt vào miệng thưởng thức vừa dạo chuyện:

_ “Ta nghe nói Biện Bạch Hiền nhập viện”

_ “Phải, anh ấy bị nhiễm nước vào phỗi”

Ngô Thế Huân âm vực vô cảm, mải miết cắt cắt và cho vào miệng như thể không có mùi vị, không ngước lấy mẹ mình một lần. Bà Ngô khẽ thở dài, hai tay đặt dao nĩa xuống, nhấn giọng:

_ “Là do anh con làm?!?”

Ngô Thế Huân mọi động tác bỗng dưng khựng lại, đôi mắt thờ thẵn nghĩ về hình ảnh anh mình- người anh suốt mười mấy năm nay chưa một lần lo lắng cho ai lại thức trắng, ân cần bên cạnh giường quan tâm lấy Biện Bạch Hiền mà không khỏi suy nghĩ. Đắng do hồi lâu, hắn cũng dần trở lại bình thường:

_ “Con không rõ. Chỉ biết anh ấy đã ở bệnh viện từ hôm qua đến giờ”

Bà Ngô trầm mặc hồi lâu, bất lực thở dài :

_ “Đến khi nào tụi bây mới làm cho mấy lão già này phải an tâm đây hã!?”

.

.

Lộc Hàm tỉnh dậy khi nhận ra cổ tay mình như đang sắp toét ra máu, cả đầu choáng váng như vừa bị ai đá dùng đá đập lấy. Ngay khi mở mắt, cậu nhận ra ngay thân thể mình bị trói chặt trong một nơi nào đó khá tối và dường như đang rung rinh, cựa quậy trong mớ dây nhợn buột kín, cơn đau từ cổ tay được dịp hoành hành hơn, sợi dây này quá chặt lại co giãn tốt hiển nhiên đang cứa da thịt của cậu rất dễ dàng. Lúc này, một cô gái nhìn khá quen mắt đứng trước mặt cậu rồi ngồi xuống, một tay nắm lấy cằm cậu nâng lên soi xét rồi hất mạnh , phủi phủi tay đứng dậy:

_ Quả nhiên xinh đẹp, đúng là hồ ly tinh

Lộc Hàm đầu óc ngờ ngệch, chẳng hiểu được cô gái kia đang ám chỉ cái gì nhưng chỉ cần nghĩ đến việc trói cậu thì hoàn toàn không có gì tốt lành:

_” Mau thả tôi ra! Cô muốn cái gì?”

_” Muốn cái gì?!? Tôi muốn cậu rời xa Ngô Thế Huân ngay tức khắc”

Ả ta quay lại tông cổ họng phát ra cao ngất ngưởng trên trời, Lộc Hàm chợt nhớ rất rõ tiếng nói cao cao này. A! Đúng rồi, cách đây ba hôm, Ngô Thế Huân đã dẫn một cô gái tên Naeum về và tiếng rên của cô ta đã làm cậu mất ngủ vì âm vực quá dâm tục. Lộc Hàm chẵng hiểu vì cái gì, nhưng bổng dưng trở nên gan dạ.

_ “Xin lỗi, tôi vì sao lại phải nghe lời cô chứ Naeum?”

_”Hừ, rõ ràng là hai người không yêu nhau, oppa lấy ngươi vì tiền thôi mau thức tỉnh đi”

_ “Thức tỉnh?!? Tôi là người nói cô câu này mới đúng. Tên Ngô Thế Huân đó chỉ muốn thân xác cô và muốn cô ở trên giường hắn chứ hoàn toàn không xem cô ra gì đâu”

” Chát’

Ả ta tát mạnh vào má phải Lộc Hàm, đôi mắt hồng lên giận dữ, lồng lộn như đã thấu tim đen nên cả người run lên tức giận. Lộc Hàm đớ người nhưng rồi cũng tỉnh lại, quay mặt sang nhìn cô ta câm ghét. Mặt anh, ngoài Thế Huân và Tiểu Bạch ra dường như không một ai dám đụng tới kể cả cha mẹ của cậu. Ả ta nhìn thấy ánh mắt cậu liền lùi về sau, tay cầm lấy tờ đơn ly hôn vứt xuống ra lệnh:

_ Mau kí vào tờ đơn này! Tao sẽ thả mày ra

_ Không

_ Mẹ khiếp! đồ ngoan cố! Được lắm, mày không kí thì tao đánh đến khi nào mày kí mới thôi

Gỡ sợi dây nịch gai đang đeo ra, ả không ngần ngại quất mạnh vào người Lộc Hàm. Da thịt bị tác động mạnh lại bị những đinh tán trong dây chà xát, làn da mỏng manh của cậu được dịp ửng đỏ rồi rách ra những lằn đỏ chỉ chạm vào và máu đỏ bung ra. Ả ta điên tiết quất nhanh và mạnh hơn, cả người cậu đau rát như bị xé da xé thịt, miệng không nói được lời nào. Rất nhiều lần cậu muốn kí quách cho xong nhưng chỉ cần nghĩ anh chính là Thế Huân lúc nhỏ cùng cậu chơi đùa cùng nhau thì dù chết cũng không kí. Cho đến khi máu vô thức hộc ra từ miệng vì bị tác động mạnh phần dưới quá nhiều thì mới được ngưng lại.

Ả ta như kẻ điên nắm lấy cậu kéo ra khỏi căn phòng tối. Bên ngoài là bong thuyền đang lênh đênh giưa phần biển cách bờ chỉ vài trăm mét, cả thuyền rung rinh trên dòng nước dập dền khiến Lộc Hàm trượt khỏi tay cô ta mà ngã xuống. Sau cổ va chạm mạnh vào thành tàu làm cậu như muốn choáng vàng, nhưng điều kì lạ là không một giọt nước mắt nào lăn ra.

Ngước nhìn gương mặt xinh đẹp lì lợm của Lộc Hàm, ả ta la lên:

_ Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn, một là kí vào đây còn hai là tao cho mấy thằng đàn em của tao xử mày ngoài đây cho dân chúng thấy và tao sẽ quay clip lại. Tao đếm đến 4 mày chọn đi

Lộc Hàm toàn thân vốn không động đậy nổi lại chẳng mở nỗi khóe môi chỉ im lặng dựa vào thành tàu trong khi toàn thân vẫn bị trói chặt. Đảo mắt nhìn đám thô kệch có thể sẽ cưỡng bức cậu kia, Lộc Hàm chỉ muốn nôn thốc nôn tháo ra ngoài nhưng nghĩ đến việc ly hôn thì cậu càng không muốn. Nhỡ đâu anh chính là Thế Huân thì sao?!?

1

Nhưng nếu cậu không làm thế thì cậu coi như bị làm nhục mất rồi? Cậu không muốn điều đó, cậu không muốn làm gia đình nhục nhã

2

Tâm tư cậu rối bời, toàn thân không ngừng ứa máu, đau đớn như bị nghiền nát ra sắp không vững mà lọt ra khỏi lan cang bảo vệ mà nhào xuống biển mất

3

Biển?!? Đúng rồi… Và 4… Cả người Lộc Hàm chúi nhào ra thanh rào bảo vệ, toàn thân tự do rơi tọt xuống biển. Rõ ràng bị trói chặt không thể bơi thì chắc chắn cậu sẽ chết.. nhưng thà thế còn hơn suy nghĩ chọn lựa cái gì. Thế Huân ! Có thể em không gặp được anh nữa rồi?!?

…………………………………………

12h đêm …

Hôm nay Lộc Hàm không xuất hiện đã khiến Ngô Thế Huân cáo gắt đã thế đến bây giờ cậu vẫn chưa về. Tức tối xông ra khỏi nhà, anh nhận ra dáng người quen thuộc đang đứng trước cửa. Toang muốn bay ra hỏi rõ sự tình thì một thân ảnh nam nhân nữa xuất hiện làm Ngô Thế Huân rụt lại. Anh ta đang dìu cậu đã thế còn sờ trán rất ân cần, tướng mạo tên kia cũng không phải tầm thường. Cả người Ngô Thế Huân bùng lên hỏa khí nhếch nhép gầm gừ nhẹ rồi xông thẳng vào nhà, ánh mắt đầy dục khí

_ “Lộc Hàm! được lắm, dám bỏ cuộc hẹn vì tên khác sao? Tôi sẽ cho cậu thấy điều sai lầm khi mà đùa với tôi”

Quay về Lộc Hàm, sau khi thả mình xuống biển anh cứ ngỡ mình đi đến thiên đàng rồi nhưng thật may mắn là được Nghệ Hưng – một chàng trai đang bơi gần đó cứu lấy và đưa đến trạm y tế gần đó. Do sợ hắn trong thấy hình dạng máu me của mình và sợ làm mẹ lo lắng, cậu đành ở lại trạm xá một chút rồi mới về nhà. Nhưng xúi quẩy là cả người không còn sức, buột phải nhờ chàng trai Nghệ Hưng tốt bụng đưa về. Nghệ Hưng dìu cậu đứng trước cửa để Lộc Hàm có thể tìm thấy chìa khóa mở cửa vào nhà, Lộc Hàm mỉm cười nhẹ nhàng cúi chào rất thân thiện:

_ Cảm ơn anh! Nghệ Hưng! Nhờ anh mà tôi còn sống thế này! Tôi không biết làm sao trả ơn anh đây?

_ Ôi trời! có gì đâu! Mà cậu bớt sốt chưa nhỉ?

Nghệ Hưng chìa tay mình lên trán Lộc Hàm xem xét rồi gật đầu mỉm cười. Đoạn ngoặc tay tạm biệt chàng trai tốt bụng, Lộc Hàm mở cửa tiến vào nhà, bên trong tối om không một bóng đèn, um … dường như Ngô Thế Huân đã ngủ rồi

Chợt.

Một bóng đen cao to vồ lấy cậu và mạnh bạo đóng sập cửa lại rõ mạnh , cậu trai trẻ tên Nghệ Hưng ấy đứng bên ngoài hoảng loạn rồi lại bỏ đi .

Bên trong căn phòng , không bóng tôi , từng tiếng nút môi rõ mạnh từ 2 vật thể trên giường

-Ngô Thế Huân … đừng mà … thả tôi ra … Ngô Thế Huân – Lộc Hàm hoảng sợ đánh thụp vào vai của Ngô Thế Huân

-Cậu xem tôi là gì hã , tại sao lại không đến chỗ hẹn , hay là cậu làm gì với cái thằng hồi nãy rồi hã . – Ngô Thế Huân tức giận quát vào mặt Lộc Hàm

-Không có tôi không có …- Lộc Hàm sợ sệt nói

-Hôm nay tôi phải dạy dỗ lại cậu , tôi rất ghét con người nào dám để tôi chờ đợi và nhất là người đó là cậu – Nói rồi anh đè lên cậu mà vồ lấy cậu như con sói chết đói mấy ngày không được ăn.

Mặt kệ những lời cầu xin của cậu , anh cứ thế mà xé nát những thứ trên người cậu . Anh hôn lấy hôn để lên trên chiếc cổ trắng ngần của cậu , tạo nên những dấu in đầy mê hoặc . Làn da nhạy cảm của cảm không ngừng bị Ngô Thế Huân hôn lấy . Cậu ở bên dưới rên rỉ không ngừng .

-Ah~ Ngô Thế Huân … ah~ … ưm .. dừng .. lại

Anh bắt đầu cởi những mãnh áo và quần trên người mình ra , đột ngột cấm thẳng vào nơi cúc hoa của cậu không một chút bôi trơn , không một chút nhẹ nhàng

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA … Ngô Thế Huân ah … đau quá … làm ơn … bỏ ra đi – Cậu nước mắt tèm lem nói , tay nắm chặt lấy ra giường .

-Chát – tiếng tát mạnh tay từ con người ở phía trên cậu giáng xuống khuôn mặt tội nghiệp của cậu

-Im ngay , mày không được quyền lên tiếng cầu xin tao , mày nghĩ tao sẽ nghe lời mày nói sau – Anh hung mạnh, bên dưới cứ nhấp ra vô ngày càng mạnh làm cho cậu vừa đau đớn , máu từ nơi ấy cứ thế mà túa ra không ngừng . Câu đau đớn khóc .

-Làm ơn … mau dừng lại đi … thật sự rất đau

-Chát – Anh lại tán mạnh vào khuôn mặt cậu

-Ngô Thế Huân ah~ … làm ơn … tôi cầu xin anh …

-Chát – Anh cứ thế mà đánh cậu , từng giọt máu ở khóe môi cũng vì thế mà tuôn trải ra khá nhiều .

Trán cậu đột ngột nóng bừng lên hơn lúc ban nảy , Máu và nước mắt càng rơi nhiều hơn khi anh bắn ra từng dòng dịch trắng đục . Anh nằm phịch kế bên cậu.

Thật tủi nhục cho cậu , một con người vô tình , một con người lạnh lùng như thế làm sao là Thế Huân của cậu được chứ , hắn đã cướp đi sự trong trắng của cậu , cậu chỉ muốn chết đi tức khắc nhưng cậu lại không nở chết.

Nhưng cứ mãi sống với cái con người này thì tim cậu thật sự sẽ chết thật , cậu thật sự chịu đựng như thế là quá đủ , trái tim của cậu giờ đã trao cho hắn , sự tinh khiết cũng trao cho hắn , cả thân thể của cậu giờ cũng vì hắn mà thương tích đầy người . Thật ra cậu đã làm gì mà ông trời phải làm như thế với cậu chứ .

Từng dòng suy nghĩ cứ thế trao đảo trong đầu cậu , từng giọt nước mắt lại rơi trên khuôn mặt đày vết thương . Cậu bất tỉnh đi vì quá mệt và vì do cơn sốt bắt đầu hành cậu .

~ Sáng

Từng ánh nắng ban mai chíu lấp ló bên khung cửa sổ , hai thân người nằm bên nhau ngủ yên lành nhưng thế nhưng một người thì lành lặn còn một người thì , haiz thương tích đầy mình , máu gứm lại đọng trên những vết thương . Thân thế ấy còn run rẩy vì lạnh .

Anh tỉnh dậy với tâm trạng đầy hổn độn , nhìn sang người kế bên , anh ngạc nhiên khi thấy thân hình ấy , cái thân hình đang nằm kế bên cậu giờ đây nó thật đáng thương

-” Trên người cậu ta tại sao có nhiều vết thương như thế? ” – Anh giơ tay chạm vào thân thể cậu – ” Sốt cao? Rốt cuộc cậu ta bị cái gì ? Tại sao hôm qua không giải thích rõ ra ”

“Let it go, let it go

Can’t hold it back anymore

Let it go, let it go

Turn my back and slam the door

And here I stand and here I’ll stay

Let it go, let it go

The cold never bothered me anyway ”

Điện thoại của hắn đột ngột reo lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh .

-Alo … – Anh lạnh lùng nói

-Đại ca à , đã tìm được nguyên nhân tại sao Lộc Hàm vợ đại ca không đến rồi – đầu dây bên kia nói

-Nói

-Con nhỏ Naeum mà 4 hôm trước đại ca chơi , nó đã bắt cóc Lộc Hàm và đánh đập cậu ta và còn bắt cậu ta phải kí đơn li dị với đại ca , nhưng …

  • Nói tiếp …

-Nhưng Lộc Hàm , cậu ấy không chịu nên đã bị cô ả đánh cho tới ngất lên ngất xuống nhưng vẫn một mực không kí tên .

Ngô Thế Huân bất giác quay sang nhìn cậu

-Và không biết sau đó cô ta đã làm gì Lộc Hàm mà cậu ấy đã nhảy xuống dươi biển và cũng may đã có một cậu trai trẻ đang bơi gần đấy cứu và đưa về tận nhà

-Là cậu ta sau ?

-Vâng?

-Không gì cảm ơn cậu nhé

-Không gì đâu , thôi mình đi làm việc đây

Nói xong đầu dây bên kia tắt máy , để lại mình hắn đang ngồi ngắm lấy cái thân hình run rẩy trước mặt mình .

-” Tại sao không kí vào? Cậu có phải ngu ngốc đến mức thèm đánh đến vậy không? ”

-” Thế Huân~ e…em nhớ anh , mau đến tìm em, Tiểu Lộc rất nhớ anh ” – Lộc Hàm mê sản nói ra và không biết rằng đã làm cho cái con người kia đang bất ngờ.

“- Tiểu Lộc?? Tên nghe thật rất quen ”

~ The End ~

 

Một suy nghĩ 65 thoughts on “[LongFic] [MA] Trò Đùa Tình Yêu [HunHan , ChanBaek] ( CHAP 5 )”

  1. Ngô Thế Đao cái đồ chết dẫm nhà mi dám hành tiểt Lộc ra như vậy. Đồ tồi, đồ ác ôn, đồ xấu xa, đồ tàn bạo, đồ vô cảm, đồ máu lạnh, đồ đồ đồ đồ bla bla… Nói chung là ta ghét mi. Trả tiểu Lộc nguyên vẹn khỏe mạnh lại cho ta!!!!!!!!!!!!!!

    Thích

  2. Chào bạn, mình là một reader mới 🙂 Không phải mình đọc lâu rồi mà không comt cho bạn đâu! Mình chỉ vừa biết đến bạn vài h trc thui và bâyh mình đã đọc xong 5 chap của bạn! Nó hay cực bạn ạ! Nó làm mình thấy rất hứng thú muốn đọc nữa nhưng bạn chưa ra chap 6 và mình đang rất đau khổ vì điều này :(( Thật sự thì mình muốn đọc tiếp cho đến khi hết mới thôi! Xin bạn hãy ra chap 6 ngay và liền 😦 Mình đập đầu tự tử chết mất :v cảm giác như đang hứng thú thì bị cắt ngang vậy! Đau khổ lắm :v Lạy bạn, ra chap 6 ngay đi và đừng chần chờ gì nữa :v 😦 Yêu bạn =)) Nếu đc thì bạn hãy ra hết các chap còn lại củng đc :v Nếu chuyện đó xảy ra thì mình sẽ yêu bạn hơn nữa! :v Yêu bạn quá đi mất =))

    Thích

  3. chừq nào có cháp vs z auu 🙂 xl~ đọc chùa mấy bữa ròi bây giờ ms baiii dô cmt :)) hì hì só rỳ :v
    Fic hay lắm , nhưq Hanbaek chịu khỗ nhiều rồi chưq nào ms dc hạnh phúc đây ta 🙂 ra cháp ms mau mau nha au 5ting

    Thích

  4. Há há,con người lạnh lùng của lão Móm mà cài Let It Go làm nhạc chuông,hài quá trời ơi!Chị coi đi coi lại khúc đó mà cười như điên nãy giờ đó bé!Nói chung thì chị thích em nhắm,em ngược HanBaek càng nhiều chị càng thích tại chị khoái ngược xong rồi yêu,nó mới thấm,cố lên nha em,mới phát hiện ra em vài giờ trước thôi,giờ mới ló đầu vô cmt nè!Chị yêu em nhắm hehe :)))

    Thích

Bình luận về bài viết này